MÁI TÓC NGƯỜI QUẢ PHỤ MIỀN TÂY

                                (Thiếu Đặng Bình Minh  oan thác năm 1980 tại K1, trại Tân Lập, tỉnh Vĩnh Phú.
                                Chị Minh trong Nam ra thăm mới hay anh đã chết.
                                Chị làm lễ thọ tang khi ra về chị cắt mái tóc treo trên mộ bia của chồng.
                                Bài thơ viết thay lời người quả phụ câu chuyện bắt đầu từ ngày 30-04-1975)

                                **************************

                                Đất bằng dậy sóng từng cơn,
                                Thành tan tác đổ, cát cuồn cuộn bay.
                                Tháng đen tối những ngày,
                                Cao Nguyên ngõ tận, miền Tây lối cùng.
                                Trường Sơn oán chất hận chồng,
                                Thất Sơn chết đứng, Chín Dòng buông trôi.
                                Mưa sa góc núi biên trời,
                                Suối nguồn đổ lệ khóc người chinh phu.
                                Non sông khóa kín ngục ,
                                Một trang sử đỏ viết từ hôm nay.


                                 
                                Ngày anh viễn xứ lưu đày,
                                Dặm kia bước lẻ, trăng này soi chung.
                                Ngày em thiếu phụ xa chồng,
                                Sớm hôm buộc bóng bên dòng Hậu Giang.
                                Đêm buồn ánh trăng sương,
                                Tưởng khi mây phủ dặm trường non cao.
                                Ngày quên hoa nhạt sắc đào,
                                Thiết tha con nhện ôm sầu ru con.
                                Năm năm ước hẹn chưa tròn,
                                Tóc sầu trăm mối, lòng son một bề.
                                Lối xưa một bước cận kề,
                                Bây giờ để gió thu về trêu ai.
                                Nghe chim gọi nhớ đêm ngày,
                                Em tìm ra Bắc tháng dài dặm khơi(1).
                                Núi rừng Vĩnh Phú xa xôi,
                                Đường đi thăm thẳm, nước trôi ngỡ ngàng.
                                Đêm nằm bến Ngọc trông sang,
                                Ngàn lau bãi gió, cát vàng dặm trăng.
                                Nửa khuya chợt thấy màng,
                                Bông lau hóa hiện tóc chàng bạc phơ.
                                Qua đêm lần đến dốc (2),
                                Hỏi người, người chỉ Đồi Mua phía rừng.
                                Anh nằm mộng gió sương,
                                khô đắp mặt, cỏ vàng phủ thân.
                                Ngục chung cả dương gian,
                                Xót xa cho lắm cũng ngần ấy thôi.



                                Cành dương, bóng liễu, mây trời,
                                Nương tìm bóng mát xin người ngủ yên.
                                Ngàn năm giấc ngủ hồn nhiên,
                                Xác thân cũng nhẹ, ưu phiền cũng không.
                                Xin câu từ giã cuối cùng,
                                Mong anh siêu thoát, bạn cùng cỏ cây...
                                Hồn anh nương ngọn cỏ may,
                                Bông nghiêng chiều gió thêu đầy áo em!
                                Trông xa ngàn dặm phương Nam,
                                Lỡ làng đôi ngã, thương tâm một đời.
                                Tóc em xin gởi lại người,
                                Buộc lên bia mộ giữa trời heo may.
                                Trăng ngàn gió núi hồn say,
                                Mái nghiêng triền dốc cho dài bóng đêm.
                                Trời sương thì kết thay rèm,
                                Gió lay mặc gió, sao chìm mặc sao.
                                Cho anh tròn giấc chiêm bao,
                                Dưới trăng hồi tưởng buổi nào sánh vai.



                                Mái xưa thềm chốn nầy,
                                Một mình bóng lẫn hồn say màng.
                                tình nhện buộc dở dang,
                                Nào hay mối đứt nửa chừng nhện sa!
                                vàng xác liễu hồn hoa,
                                Sớm vương lệ nhớ, chiều sa sắc buồn.
                                Biết bao gió thảm mưa hờn,
                                Tóc em trên mộ còn cũng xanh.
                                Gương xưa tìm lại bóng mình,
                                Còn đây mái tóc trót đành đẫm sương.
                                Cỏ may xưa bám dọc đường,
                                Về đây cũng mọc cuối tường hoang vu...
                                Non sông chưa phá ngục ,
                                Xích xiềng còn buộc, hận thù vẫn đeo.
                                Bãi xa, nước cạn sông triều,
                                Lòng nghe ruột thắt chín chiều Cửu Long.
                                Non cao tóc trắng mây bồng,
                                Sầu như đá chất nặng lòng Thất Sơn.
                                 
                                1980
                                K1, Tân Lập, Vĩnh Phú

                                Thi phẩm Hoa Xương Rồng
                                Trần Minh Hải
                                 
                                (1) Từ năm 1980 trở về sau, thân nhân mới được thăm nuôi . Trước đó, tất cả các trại giam binh đều được giữ mật.
                                (2) Dốc : Ngọn dốc khá cao, khi qua dốc, đi khoảng 50m nữa thì tới văn phòng trại.