MẸ
TÔI |
Mẹ
của
tôi vốn nhà quê, gốc
rạ Suốt
quanh năm vất vả
với
ruộng
đồng Nhà
vốn
nghèo nên chữ
nghĩa
cũng
bằng
không Vài
con toán, đủ
nhân, chia, trừ,
cộng Nhưng
lòng Mẹ,
là bao la biển
rộng Gánh
đàn
con qua bao thác, bao ghềnh Lìa
quê nhà, bởi
chinh chiến triền mien Ra
phố
chợ
với
hai bàn tay trắng Mẹ
tần
tảo
dù ngày mưa,
ngày nắng Để
đàn
con được
cắp
sách đến
trường Không
ruộng
vườn,
không vốn liếng bán buôn Me
chắt
mót từng bó rau, lọn củi Cha
lỡ
vận
nên suốt
đời
lầm
lũi Chục
miệng
ăn
chỉ
trông cậy một người Đám
con khờ
cứ
mãi miết rong
chơi Nào
hay biết
Mẹ
gầy
hao tàn tạ Cả
một
đời
mãi bôn ba vất
vả Cho
chồng,
con có
cuộc
sống
an lành Đám
con khờ
giờ
đã
lớn
khôn nhanh Bay
tứ
hướng
như
đàn
chim lìa tổ Có
đứa
xa...lìa quê hương
xứ
sở Mãi
bôn ba, trôi giạt
ở
xứ
người Cứ
mỗi
lần
Mẹ
hỏi : Tết
về
chơi ? Con
lần
lựa...dạ…
sang năm
Mẹ
ạ ! Và
cứ
thế
Mẹ
nghe con dạ...dạ… Bốn
mươi
năm
vẫn
biền
biệt
chưa
về Giờ
cuối
đời,
nhắm
mắt...
trở
về
quê Mẹ
nằm
cạnh
mồ
Cha như
thuở
trước Đứa
con xa...con vẫn chưa
về
được Lần
cuối
cùng con dạ...dạ…
Mẹ
ơi
! |